Gà gáy te te, bỗng Thoan tỉnh giấc. Canh mấy? Quờ tay sang bên, Thoan động phải nửa gường trống toang. Rồi Thoan không sao ngủ được. “Con” này đi đâu nhỉ? Thoan cứ trằn trọc, muốn ngủ lại không ngủ được. “Sao lâu thế không biết? Mấy lần chui ra khỏi chăn, Thoan lại ập vào. Rét. Rét quá. Ngoài trời gió u u. Nghĩ đến vợ thấy thấp thỏm mà bực. Cũng nên xem “nó” làm gì chứ? Nếu cảm kiếc thì khốn. Mẹ kiếp, làm mất cả giấc của ông.
Thoan muốn cáu um lên, nhưng còn lại một mình trong nhà, nói ra thì mình nghe ích gì nên thôi. Nhìn sang con bé Hải, vẫn thấy nó ngủ ngon lành. Không thấy vợ đâu, Thoan tìm loanh quanh trong nhà ngoài sân, rồi bật đèn, mới hơn ba giờ sáng. Bụng Thoan phân vân lắm, có nên tìm nữa không? Đi đâu không bảo gì ông thì biết đâu mà tìm. Rồi về ông cho biết tay. Thoan hậm hực lại chui vào chăn. Nhưng nằm lúc lâu vẫn thấy lạnh. Đúng là có vợ nằm bên, tự nhiên cứ ấm sực lên. Đàn bà lạ thế, sờ vào da thịt mát lạnh mà hơi ấm cứ ở đâu lan toả, đốt cháy cả thằng đàn ông. Bây giờ Thoan vẫn cứ mắt chong chong, bực quá.
Thoan nghĩ vẩn vơ, nó có thể đi đâu nhỉ. Hay là… Có khối chuyện đang đêm, chồng ngủ say tít mù, vợ bò dậy đi với người tình, nhưng đó là chuyện phim ảnh, chuyện thành phố, chứ vợ Thoan “chân đất mắt toét”, lớn lên ở cái làng này Thoan còn lạ gì. Thoan vẫn biết vợ mình gái một con, tuổi băm nhưng nhìn vẫn màu mỡ lắm, ra đường khối thằng săm soi như cú vọ, muốn ăn tươi nuốt sống. Nhưng vợ Thoan chịu thương chịu khó, quanh quẩn trong làng ngoài xóm chả bao giờ có điều tiếng gì, thương chồng yêu con. Chỉ phải tội Thoan có tính cục, bực lên có động chân động tay, ra điều cái thằng đàn ông trong nhà, nhưng mỗi lần như vậy, vợ Thoan lại “cấm vận” không nói năng, không cho động chạm, đến nỗi lần nào Thoan cũng phải hối hận làm lành. Thà rằng nó khóc lóc hay chửi mắng te tái lên có khi lại dễ chịu, đằng này nó cứ lì lì trơ như đá thì Thoan biết làm sao được.
Thoan nằm đợi vợ, nghĩ vẩn vơ. Thời gian dài khốn nạn, mai rồi biết tay ông… Nhưng lần này sáng mai ra, nhìn thấy vợ, Thoan lại im. Không thể nông nổi sửng cồ lên được, phải tìm cho rõ ngọn nguồn đi đâu, làm gì, với ai. Thoan không hỏi vợ, vợ cũng không nói. Được, cứ để đấy…!
Buồi chiều hôm ấy, thấy con mặc áo mới xí xa xí xớn, Thoan lừ mắt hỏi: “Ai cho?”. Con bé tròn mắt: “Mẹ mua cho con”. A à… Tiền đâu mua? Vợ Thoan điềm tĩnh: “Hàng thùng đấy mà, đáng gì?”. Thoan bắt đầu nóng mắt: “Đua đòi”. Vợ Thoan nói: “Nếu không phải trả nợ cho anh, còn có thể…”. Chát! Thoan giáng cái điếu cày xuống bàn. Khinh ông à? Chỉ một vụ vỡ hụi, Thoan phải bán đổ bán tháo đồ đạc đi trả nợ, rồi Thoan chơi đề… Suýt nữa Thoan trúng mấy vụ hàng trăm triệu nhưng chỉ lệch có một hai đơn vị. Thế mà lại đay lại? Thoan định quát lên cho hả giận, nhưng lại thôi. Mẹ kiếp, cái đêm qua ông còn đang nuốt giận đây, nóng bực lên hỏng bét mọi chuyện.
Bữa cơm dọn ra thịnh soạn. Lâu lắm rồi vợ Thoan mới tiêu pha hoang thế này. Lại có cả rượu. A, hay là nó nịnh chồng đấy? Xem kìa, miệng nói ngon nói ngọt… Người ta vẫn bảo, ngoại tình là hay về chiều vợ chiều chồng lắm. Nhưng Thoan vẫn không cưỡng được bữa rượu ngon, đánh liền mấy chén. Rồi lên gường, ngủ quay một mạch đến sáng. Khi tỉnh nhìn ra ngoài đã thấy màu trắng loá phía thềm hắt vào. Thoan ngật ngưỡng dụi mắt ra sau nhà, lại đi ra cửa, lẩm bẩm: “Biết ngay là nó biến”. Lại một đêm nữa vợ Thoan trở dậy đi đâu?
Thoan ra đầu ngõ, gặp ngay ông Thân. Ông này long đong. “Tớ ra phố chuẩn bị cho anh em ngược, chuyến này ký mấy công trình cũng được lắm”. Ông Thân nhận thầu công trình xây dựng, làm anh B mấy phẩy, tập hợp anh em đi xây tứ chiếng như vậy nhiều năm nay. Thoan cũng ở đội ông Thân, nhưng tháng nay bỏ bê công việc nghỉ ở nhà giải quyết hậu quả việc công nợ khốn đốn, lục đục nội bộ, bối rối đối phó với bên ngoài chủ nợ, rồi điều tiếng, rồi hai bên nội ngoại cằn nhằn… Thoan còn bụng dạ nào xây với xiếc. Ông Thân đi rồi, còn ngoái lại bảo: “Chuyến này mày đi không, tao xếp?”. Thoan còn ậm ừ, ông Thân đã lại nói: “Đi đi… Mày để vợ phải lặn lội bán hoa đêm mà chơi được hả?”
Cái gì? Thoan giật mình định hỏi lại, lại thôi. Mặt phừng phừng, Thoan cấm cảu: “Để xem thế nào”. Bán hoa đêm? Chuyện ấy thế nào mà ông Thân nhấm nhẳng nói thế nhỉ? Ông đếch hiểu tôi đang khốn nạn, cũng lại trách cứ? Chưa đâu vào đâu thì lại phải lo lắng chuyện vợ thế này. Bán hoa đêm? Sống lâu mới biết đêm dài, ối đứa hiếu thảo hiền lành, bỗng đâu đổ đốn ra trong một phút. Bán hoa thật thì vất vả lắm, lò mò dậy sớm… Nhưng ông Thân nói thế thì bán hoa gì? Thoan thấy ngứa ngày hết cả người lên.
Đêm… Vợ Thoan dậy, nhẹ nhàng như con mèo, mặc quần áo, dắt xe đạp ra ngoài không tiếng động. Thoan nhẹ nhàng theo sau.
Tiếng động lịch kịch ngoài ngõ. Tiếng con Đào. Con Đào mắt lúng liếng, môi mọng đỏ có tiếng là đĩ rơi đĩ rụng. A chà, đi với cái con hư hỏng này hả. Đào đèo cái gì lù lù đằng sau xe đạp. Giá tiến lên gần hơn tí nữa thì mới rõ, nhưng Thoan không dám vì sợ lộ.
Gió… Thế mới biết là rét. Thoan run cầm cập. Lạnh từ ngoài lạnh vào, lạnh từ trong lạnh ra. Rét mướt thế này, hôm nay ra đây mới biết nhiều người khổ thật. Mà con vợ mình cũng khổ thế chứ… Thoan muốn điên lên, nó làm gì, và mình đang làm gì? Vô lý hết sức. Thoan đạp theo vợ, cố giữ một khoảng cách. Làm thám tử cũng khó chứ không dễ như xây trát.
Chẳng mấy chốc đến làng Đìa. Mấy năm nay làng này sinh sự trồng hoa, nhiều nhà trồng hoa, cây cảnh giàu lên. Ra là vợ mình đi buôn hoa? Đây là nhà lão Tính giàu nhất làng. Vợ Thoan và Đào đi vào nhà ông Tính. Nhưng nghĩ đến thằng con lão Tính đã có thời tán tỉnh vợ Thoan, Thoan lại muốn sôi lên. Thằng này đẹp trai, có ô tô chạy, làm gì đó ở trên phố, nghe nói chơi bời gái mú khiếp lắm. Đi chợ hoa à? Rồi cũng có thể chuyện nọ xọ chuyện kia, tiên sư nó… Khối đứa nhà khó khăn đâm ra phải lòng những thằng giàu có, đồng tiền đâm toạc mọi thứ, thằng ấy mà tán nó thì không biết thế nào. Ông thì bắt được ông cho chúng mày một là chết hai cũng là chết. Thoan bắt đầu thấy máu bốc lên đầu…
Đèn nhà lão Tính thắp sáng trưng ở sân. Lũ chó hộc hộc, Thoan không sao tiếp cận được. Có con dâu lão Tính nữa. Chúng nó xếp hoa vào rổ sề, buộc sau xe đạp. Thôi thế là… Chúng nó mang hoa đi chợ phố… Chợ hoa đêm họp ở đầu ô, Thoan biết nhiều người bán hoa ở đó, ai còn chút hoa ế thì gánh bán rong vào phố, cũng là nhân thể mua bán chút gì… Mấy năm trước, chỉ có những làng gần phố trồng hoa, bây giờ những làng ấy lên phố, ruộng hoa ngày càng di chuyển xa phố, nhưng như thế lại càng gần làng Thoan. Thoan núp kín nhìn vợ và con Đào lai hai xe hoa có những cái rổ to tướng phóng về phía phố, tư nhiên thấy trong lòng trống rỗng, chả còn rét mướt gì nữa, buồn chán toàn thân.
Bây giờ trở về cũng dở, Thoan bèn đạp theo đến chợ hoa. Đấy là lần đầu tiên Thoan có ở chợ lúc trời còn chưa sáng. Người ta mua cất, bán cất. Tiếng người rì rầm như tiếng đất. Hoa âm thầm sẫm sậm dưới ánh đèn. Người bán hối hả, người mua cũng vội vã như sợ trời sáng. Tụi xe ôm ngồi chờ những người mua thì làm việc đưa hoa vào phố, ngáp dài, chuyện vẩn vơ, thấy Thoan đi lòng vòng, một tên bảo: “Ông anh đã đạp xe không, bán đỏ thế?”
Thoan đứng lại tán chuyện với bọn xe ôm, mắt vẫn không rời bóng lưng của vợ thấp thoáng phía xa: “Đỏ gì đâu. Tớ đi chơi thôi”. “Ông anh cứ nói đùa, có ai đi chơi chợ đêm này? A hay ông anh đi mua, mua đi rồi chúng em chở về nhà cho”.
Từng anh xe ôm lần lượt biến đi. Có một bà đến gọi xe ôm, lẩm bẩm: “Hai con bé điên, tôi bảo mua cho nó hết, chúng nó lại tiếc mang vào phố bán rong. Thêm một vài đồng mà vất vả thế không biết”. Thoan hỏi ngu ngơ: “Sao lại cứ phải mang hoa bán rong vào phố?”. Bà gióng giả: “Anh này ở đâu rơi xuống thế? Bán rong thì được đắt hơn một chút, nhưng mà đi rạc cả cẳng ấy chứ?” Anh xe ôm cười toác miệng, nói: “Đấy là các cô ấy muốn phục vụ nhân dân thành phố đấy chứ, sáng ra, mở cửa ra nhìn thấy gánh hoa, ai chả muốn mua, công nhận không. Các cụ bảo mua hoa sáng của những cô tươi giòn là đựoc vía may lắm”. Thoan nhìn lại phía vợ, thấy vợ và Đào đang lên xe, đạp vào thành phố, phía sau rổ hoa chỉ còn một ít hoa. Tên xe ôm nói thế, nhưng khi lục sục buộc hàng vào xe, lại ca cẩm: “Mẹ cha cái kiếp bán hoa, vợ tôi cũng đã từng bán hoa tôi biết. Thức dậy từ sớm rét mướt, bán được còn đỡ, không thì ỉ eo chán lắm. Của hàng hoa, ế con hoa nào coi như chết con ấy. Người ta nói bán hoa có duyên mới được, ông công nhận không”. Thoan hỏi: “Sao bây giờ vợ anh lại thôi?”. “Thôi rồi. Vợ tôi không có duyên bán hàng. Với lại bất đắc dĩ mới phải lặn lội bán hoa đêm, tôi bảo thôi tôi cố một tí còn hơn mụ ấy, mình cái thằng đàn ông, công nhận không, phải cố chứ không nên để đàn bà nó khổ. Ông công nhận không?” Bà mua hoa càu nhàu: “Buộc kỹ kỹ vào, mà không được nát hoa…” “Ôi giời, tôi buộc hoa có nghề, bà đừng lo. Được một bông hoa, bao nhiêu người khổ cho một người sướng. Người khổ là trồng hái, khổ nhất là mang đi bán, bà này đi mua cũng khổ rét mướt đêm hôm, bán câu dầm, người sướng là người mua mang cắm ở nhà, mang tặng nhau… Ông công nhận không?”
Thoan cười. Biết nói gì với anh ta. Thoan chỉ là một anh vô công rỗi nghề lạc đến đây. Anh ta lại vẫn nói thao thao: “Cầu cho giời cứ rét nữa, rét quắt tai quắt dái vào”. Bà bán hoa mắng: “Ơ cái nhà anh này, rét nữa thì chết hết hả, cầu gì không cầu lại cầu rét hại”. Anh này cứ tay làm, miệng nói: “Lũ chúng em có muốn khổ đâu, nhưng mà rét đậm thì hoa hiếm, hoa hiếm thì mới có giá, đi lại lặn lội đêm hôm cũng bõ… Vợ tôi đã bán hoa, tôi biết”. “Phỉ phui cái mồm anh. Tội gì phải khổ thế. Mua đuổi bán đuổi, rét hay ấm cũng thế”. “Đuổi đuổi gì, ấm áp hoa nở đầy trời, người mua như bà chị sướng, nhưng người trồng hoa và người bán hoa đêm có mà mếu, anh công nhận không?”. Lúc đó Thoan mới buông một câu: “Tôi đi xây xa, tôi đã nhìn thấy người ta xây nhà kính to san sát, lúc đó dù có rét quắt dái nhà ông cũng có hoa, nhá”. Thoan đứng nhìn tay xe ôm há hốc mồm ra, rồi quay xe.
Thoan lịch kịch trở về. Đạp thật chậm… Thoan quành xe qua nhà ông Thân. Lại đợi. Đợi chán ông Thân mới về. Thoan bảo ông Thân: “Cho cháu đi ngay chuyến này”. Ông Thân cứ khủng khỉnh, chần chừ chưa nói. Thoan sốt ruột, nói: “Ông có cho cháu đi không thì bảo một câu, cháu đi với đội thằng Tý”. Ông Thân cười: “Mày cứ nóng không đâu. Tao đang nghĩ sao bỗng hôm nay mày lại chăm đột xuất thế thôi” “Hôm qua ông nói đúng, vợ cháu phải đi bán hoa. Cháu không muốn nhưng nó cứ trốn đi, lần này cháu về cháu cấm”. Ông Thân bảo: “Sao lại thế? Nó làm cũng như mày làm”. Thoan thở dài: “Đi lại rét mướt mà lắm chuyện”. Ông Thân nghiêm mặt: “Tao nghĩ mày thương nó rét mướt thì được, còn lắm chuyện là thế nào? Nó cũng nghĩ mày đi làm xa lắm chuyện thì còn ra sao”. “Đàn bà khác. Cháu chỉ đề đóm thế thôi, còn nó…” Ông Thân nhìn tận mặt Thoan, quát: “Mẹ kiếp, tao mà như nó tao bỏ mày lâu rồi, đẹp như nó lấy đâu chả được thằng chồng giàu có tử tế. Không biết lại còn vẽ…” Thoan ngồi câm như bồ thóc.
Khi Thoan về nhà, thì đã lại thấy vợ đang giặt giũ. Gói xôi còn nóng để phần trên bàn. Thoan không nói gì, vợ Thoan bình thản làm. Thoan ăn xôi. Như không hề có chuyện đêm qua. Lát sau, Thoan nói gọn lỏn: “Tôi đi làm với ông Thân đây”. Rồi Thoan bước ra ngõ, còn nghe thấy tiếng vợ nheo nhéo: “Ơ thế không mang thêm áo ấm vào này?”
- Phá cách (17/07/2017 | 07:22:00)
- Con suối (29/01/2014 | 11:10:00)
- Bệnh sart (25/04/2013 | 05:12:00)
- Linh hồn thủy thủ (truyện ngắn- báo Văn Nghệ số 1/2003) (18/01/2015 | 04:40:00)
- Mệnh Đào hoa (truyện ngắn) (30/08/2012 | 11:07:00)
- Dòng nước (04/07/2012 | 04:28:00)
- Bi kịch chiến công. (09/01/2012 | 02:00:00)
- Nựng ảo (truyện ngắn) (23/09/2011 | 09:58:00)
- Đạo PC (05/04/2011 | 05:10:00)
- Đợi mặt trời (30/08/2010 | 10:16:00)
- Con Bất mèo trong phủ Chúa (10/07/2010 | 08:43:00)
- Người chăn dê (03/07/2010 | 11:01:00)
- Mưa trước hiên nhà. (03/07/2010 | 11:01:00)
- Bến xuân (03/07/2010 | 11:10:00)
- Lướt thướt trong mưa (03/07/2010 | 10:55:00)
- Bến sông trăng (03/07/2010 | 10:55:00)
- Hoa tre (21/06/2010 | 10:25:00)
- Hạ cánh xuống trần gian (03/07/2010 | 10:53:00)
- Bùa yêu (03/07/2010 | 10:52:00)
- Mối tình đầu của người thợ thổi (03/07/2010 | 10:52:00)